Ngộ độc chuyện kiếm hàng nghìn USD một tháng

Những chia sẻ kiếm nghìn USD, làm ở công ty tốt, nghỉ việc tự kinh doanh thành công... đôi khi là liều thuốc khiến người trẻ nghi ngờ bản thân.

"Mình đã kiếm được 1.000 USD mỗi tháng ở tuổi 20 như thế nào?", "Mình đã thi đậu vào công ty ABC như thế nào?", "Mình đã cân bằng việc học, thực tập, tự kinh doanh để tự lập tài chính tuổi 20 như thế nào", "Mình đã rời công việc công ty ở tuổi 25 để bắt đầu kinh doanh và kiếm tiền mỗi tháng như thế nào?"...

Đây hầu như là những chia sẻ xuất hiện rất nhiều trên mạng mỗi khi các bạn trẻ cảm thấy áp lực. Sau đó đặt câu cảm thán: "Ôi thật là áp lực đồng trang lứa (peer pressure) quá.

Nhưng, dừng và suy nghĩ khoảng chừng hai giây. Kiếm 1.000 USD mỗi tháng được mấy tháng trong 12 tháng hay chỉ là đỉnh điểm cao nhất của cả năm, hay chỉ là tính chất công việc theo mùa vụ...

Đậu vào công ty nhưng background đằng sau như thế nào, thời gian dành ra là bao nhiêu, đáng đổi những gì, có hạnh phúc và đi đường dài với lựa chọn này? Cân bằng tất cả nhưng liệu có hạnh phúc với lựa chọn của mình...

Tất cả những gì làm chúng ta cảm thấy "peer pressure" đa phần chỉ là những hào nhoáng trước mắt, những đoạn trailer đẹp nhất được cắt ghép chỉn chu, cẩn thận để trưng bày ra.

Họ khích lệ cổ thì ít nhưng hầu hết để khoe mẽ, để tăng áp lực, để bán khoá học, để tạo hiệu ứng tâm lý thì nhiều. Trước đây một thời gian ngắn, tôi hay đọc những dạng bài thành tích đến nỗi không nhận ra mình đã bị đầu độc "peer pressure" như thế nào?

Tôi vô thức thấy bài là đọc, đọc cả bình luận rồi lại như một thói quen thốt lên "má ôi áp lực đồng trang lứa quá". Rồi dần dà, khi ngấm đủ, áp lực đủ thì mình nhận ra: Ủa rồi ở đó mà áp lực chi, mỗi người một gia thế, một nền tảng cuộc sống, một con đường đi, một bộ não, một sứ mệnh riêng, chả ai giống ai?

Tại sao lại phải để ý nhiều đến vậy. Có câu nói rất hay mà tôi nghe được là "Hành trình của mỗi người đều khác nhau, tại sao cứ phải so sánh rồi lại chì chiết bản thân bạn quá nhiều".

Suy cho cùng chính bạn mới là người đi cùng với bạn đến cuối cuộc đời, hà khắc phải mải nhìn ra bên ngoài mà bỏ bê người bạn đồng hành kim cương này. Với tôi, có hai cách để vượt qua một áp lực nào đó: Một là né tránh, hai là đâm thẳng vào nó.

Và với áp lực đồng trang lứa tôi chọn né tránh thời điểm ban đầu, trải nghiệm đủ mình chọn đối diện, đâm đầu vào chính nó để nhận ra nó thực sự không đáng sợ đến thế nếu như mình biết mình muốn làm gì, đi đâu, hành trình mình đi sẽ mang lại cho mình những gì?

Tuổi nào mà chả có áp lực:

- Mười tám tuổi áp lực thi vào ngôi trương đại học mơ ước hay học một cái nghề.

- 22 tuổi áp lực ra trường, chọn công việc, môi trường đi làm ra sao.

- 25 tuổi chán làm việc công ty, muốn tự lập kinh doanh, áp lực số lương, nhà, xe - 30 tuổi áp lực lập gia đình con cái...

Suy cho cùng cuộc đời là bức tranh mà, chính bạn là họa sĩ vẽ nên bức tranh của riêng bạn. Cho dù mỗi chúng ra không phải Picasso nhưng chắc chắn một điều là: Không ai vẽ bức tranh này đẹp bằng bản thân mỗi người.

Bạn thấy bài viết này như thế nào?: 
Average: 10 (3 votes)